Tháng 11 lại về mang theo cơn gió thu nhè nhẹ mơn man trên cánh hoa ban tím, mang theo ánh nắng dịu dàng, trong trẻo cũng là lúc học sinh chúng con có dịp hướng lòng mình về những người thầy, người cô, cũng như các cô chú cán bộ nhân viên trong nhà trường, những người luôn tận tâm săn sóc và dạy dỗ chúng con. “Có một nghề bụi phấn bám đầy tay, có một nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, ấy là nghề giáo”. Chẳng biết ai đã yêu quý gọi những người thầy giáo, cô giáo là những người chèo đò thầm lặng mà sao cao đẹp quá, để cả một đời người lái đò đưa những chuyến đò sang sông cập bến bờ tri thức bằng nhiệt huyết của một tấm lòng:
" Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều"
Trong mắt học trò chúng con, chiếc bảng đen, viên phấn trắng vừa là trí tuệ, vừa là chữ tâm, là đức độ của người thầy. Những bài học làm người quý giá ấy, chúng con luôn khắc cốt ghi tâm vì đó sẽ là hành trang theo chúng con suốt cả cuộc đời. Nhờ sự bảo ban, chăm sóc của thầy cô, các cô chú chúng con dần trưởng thành qua từng ngày từng tháng. Chúng con hân hoan trong tiếng cười rộn rã của bạn bè, hạnh phúc trong lời nói dịu dàng và ấm áp của thầy cô và sự quan tâm sâu sắc của các cô chú cán bộ. Với chúng con, mỗi ngày được học tập dưới mái trường Tiểu học Nguyễn Tuân thực sự là một ngày vui, ngày hạnh phúc.
Nhân ngày Nhà giáo VN 20/11, con xin thay mặt cho toàn thể các bạn học sinh khối 4 kính chúc các thầy cô, các cô chú cán bộ nhân viên luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc và vững tay chèo trên dòng sông mênh mang của sự nghiệp trồng người đầy cao cả qua bài hát “Bụi phấn” nhạc sĩ Vũ Hoàng do bạn Phan Thế Việt lớp 4A2 đàn và hát.
Học trò của thầy cô
Nguyễn Thị Ngọc Mai – HS lớp 4A2